05.08.2019
THỨ HAI TUẦN 18 THƯỜNG NIÊN
Mt 14,13-21
Lời Chúa:
Đức Giê-su bảo: “Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn.” (Mt 14,16)
Câu chuyện minh họa:
Một người hồi giáo làm nghề đập đá có thói quen vào đền thờ cầu nguyện với đức Ala. Ngày nào anh cũng thấy một con chim cú mù đứng bất động trên vách tường trước mặt là một con chim cú khác mang thức ăn đến cho nó. Cảnh tượng ấy làm cho anh suy nghĩ: “Đấng Ala quan tâm lo lắng cho cả một con chim cú mù. Còn ta, tại sao lại luôn lo lắng về của ăn hằng ngày. Ta phải biết phó thác cuộc đời cho sự quan phòng của đấng Ala”. Thế là anh ta bỏ nghề và ngày ngày đến trước đền thờ, để chờ đấng Ala săn sóc như là săn sóc cho con chim cú mù.
Một người bạn biết chuyện, đến khuyên: “Tôi nghĩ là anh chưa hiểu được điều mà đấng Ala muốn nói với anh qua hình ảnh hai con chim. Ngài không hề muốn bạn trở thành con chim cú mù, nhưng hãy học lấy tấm gương của con chim cú lành mạnh”.
Suy niệm:
Hôm nay Chúa Giêsu tỏ lòng thương đám đông dân chúng qua việc hóa bánh ra nhiều từ 5 chiếc để nuôi dưỡng họ, chữa lành bệnh tật. Có một điều chúng ta cần chú ý: dân chúng không xin mà là chính Chúa Giêsu làm phép lạ, cũng chỉ vì tấm lòng đầy bác ái, yêu thương. Còn cách giải quyết của các môn đệ và chắc hẳn đó là thái độ của mỗi người chúng ta: giải tán đám đông để họ tự mua lấy thức ăn chỉ vì các ông không có đủ tiền để mua thức ăn cho bấy nhiêu người. Nhưng Chúa bảo họ: Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn.
Trong xã hội có biết bao nhiêu những hoàn cảnh khó khăn đang cần đến bàn tay ai đó cứu giúp. Ước gì những Kitô hữu là những cánh tay nối dài của Chúa để mang đến niềm vui, sự an ủi cho những mảnh đời bất hạnh.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết nhạy bén trước nhu cầu của anh chị em con, để chúng con là những tia hy vọng cho những người đang mong chờ niềm hy vọng.
06.08.2019
THỨ BA TUẦN 18 THƯỜNG NIÊN
CHÚA HIỂN DUNG
Lc 9,28b-36
Lời Chúa:
“Đang lúc Người cầu nguyện, dung mạo Người bỗng đổi khác, y phục Người trở nên trắng tinh chói lòa” (Lc 9,29)
Câu chuyện minh họa:
Có một cuốn phim mang tựa đề “Mặt nạ”, kể lại một câu chuyện về chú bé 16 tuổi, tên là Rocky. Chú mắc phải một chứng bệnh kỳ lạ khiến cho sọ và xương mặt chú phát triển khác thường, làm cho khuôn mặt chú bị biến dạng thật khủng khiếp. Nhiều người trông thấy chú, phải vội vã quay đi vì sợ hãi. Có kẻ lại chọc ghẹo, chế nhạo chú. Riêng chú thì chẳng bao giờ cảm thấy tủi thân, vì chú chấp nhận nó như một phần cuộc sống mình. Ngày nọ, chú và vài người bạn đi thăm khu công viên vui chơi. Họ vào một ngôi nhà được ráp kiếng và bật cười vì khuôn mặt họ bị những tấm gương làm cho biến dạng. Còn chú thì giật mình khi nhìn vào một tấm gương đã biến khuôn mặt méo mó của chú thành một khuôn mặt bình thường, nếu không muốn nói là rất đẹp trai. Lần đầu tiên trong đời, bè bạn chú đã nhìn thấy chú trong một trạng thái hoàn toàn mới mẻ. Họ đã nhìn thấy con người thực sự xinh đẹp bên trong của chú được bộc lộ ra bên ngoài.
Suy niệm:
Chúa Giêsu đem các tông đồ riêng ra một chỗ, để tỏ dung nhan thật của Ngài cho các môn đệ thấy, các môn đệ ngây ngất chiêm ngắm dung nhan Ngài, một dung nhan thánh thiện, rạng ngời mà các ông chưa thấy bao giờ. Qua đó, Ngài cũng mời gọi chúng ta là môn đệ của Ngài cũng tỏ hiện dung nhan thật của chúng ta là hình ảnh Thiên Chúa qua cách sống, cách xử sự. Sau khi Chúa cho các ông thấy dung nhan, Ngài dẫn các ông xuống núi để trở về cuộc sống bình thường. Một cuộc sống đầy dẫy những niềm vui và nỗi buồn. Chúng ta cũng hãy dùng cuộc sống mình để biểu lộ dung nhan Chúa. Nhờ sự kết hiệp sâu xa với Chúa, chúng ta mới dễ dàng nhận ra Ngài.
Lạy Chúa, xin cho chúng con cũng nhận ra vinh quang Chúa nơi cuộc sống của chúng con; và hơn hết, xin cho cuộc sống của chúng con luôn ánh lên dung nhan Chúa, để danh Chúa được nhiều người nhận biết.
07.08.2019
THỨ TƯ TUẦN 18 THƯỜNG NIÊN
Mt 15,21-28
Lời Chúa:
“Lạy Ngài, xin cứu giúp tôi!” (Mt 15,25)
Câu chuyện minh họa:
Vị Rabbi già bị mù, không thể đọc sách vở gì được, cũng chẳng nhận ra được khuôn mặt của những người đến gặp ông.
Một người chữa bệnh bằng đức tin nói với Rabbi: “Nếu Thầy chấp nhận để tôi săn sóc, tôi sẽ chữa lành chứng mù cho thầy.”
“Không cần thế đâu” – Rabbi trả lời – “Tôi vẫn có thể trông thấy mọi thứ mà tôi cần thấy.”
Không phải ai nhắm mắt cũng ngủ. Và không phải ai mở mắt cũng thấy.
Suy niệm:
Người phụ nữ xứ Canaan là người ngoại giáo nhưng bà có lòng tin mạnh mẽ khi nghe nói về Chúa Giêsu, bà tuyên xưng như một người đạo gốc Do Thái: “Lạy Ngài là Con Vua Đavít”. Và Chúa Giêsu đã khen ngợi lòng tin của người phụ nữ này. Do đó chúng ta thấy rằng, nơi Chúa Giêsu không phải chỉ những ai thuộc về dân của Ngài mới được cứu độ nhưng điều hết sức căn bản là lòng tin. Chính lòng tin đã cứu con gái người phụ nữ ngoại giáo này. Đây cũng là cách Chúa diễn tả ơn cứu độ phổ quát, và qua đó Ngài cũng muốn mở rộng quan điểm hẹp hòi, khéo kín, và ích kỷ của người Do Thái thời đó.
Chúng ta được mời gọi để phục vụ tất cả mọi con cái Chúa, không loại trừ một ai nhưng luôn biết mở lòng ra với những người lương dân, để ơn cứu độ của Chúa bao trùm trên tất cả. Chúng ta được mời gọi tham dự bàn tiệc với nhau, xung quanh chúng ta còn có những người đang đợi những mẩu bánh vụn trên bàn rơi xuống, vậy chúng ta đừng quên những người ấy để Lời Chúa được nuôi dưỡng và chan hòa cho tất cả mọi người.
08.08.2019
THỨ NĂM TUẦN 18 THƯỜNG NIÊN
Thánh Đaminh, linh mục
Mt 16,13-23
Lời Chúa:
“Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” (Mt 16,15)
Câu chuyện minh họa:
Ngày kia, hoàng đế của một vương quốc lớn đã mời gọi các nghệ sĩ từ nhiều nước đến để dự cuộc thi “Mô tả chân dung hoàng đế”. Các nghệ sĩ Ấn Độ đến với đầy đủ dụng cụ và các thứ đá hoa kim cương quý nhất. Các nghệ sĩ Ai Cập thì mang đến đủ thứ đồ nghề và một khối cẩm thạch hảo hạng. Sau cùng người ta rất ngạc nhiên khi thấy phái đoàn Hy Lạp chỉ mang vỏn vẹn một gói thuốc đánh bóng.
Mỗi phái đoàn dự thi trong một căn phòng đặc biệt của cung điện. Khi thời gian đã hết, Đức vua cho trương bày các tác phẩm tranh giải. Ông hết sức khen các bước chân dung của mình do các nghệ sĩ Ấn Độ và Ai Cập tạc nên. Sau cùng phòng trương bày của người Hy Lạp, hoàng đế chỉ thấy duy nhất một bước tường đã đánh bóng đến độ khi hoàng đế nhìn vào ông thấy khuôn mặt mình hiện ra từng nét. Và phái đoàn Hy Lạp đã đạt giải nhất trong cuộc thi đó.
Suy niệm:
Người Kitô hữu có sứ mạng cao cả là họa lại hình ảnh của Chúa Giêsu trong cuộc sống để người khác nhận ra dung mạo của Chúa.
Chỉ có một cây thánh giá mà mỗi người nhìn nó với một thái độ khác nhau. Cũng vậy, chỉ một Chúa Giêsu mà có người nhận ra Ngài là Thiên Chúa và có người chỉ xem Ngài như là một ngôn sứ hay một vĩ nhân nào đó thôi. Khi Chúa chất vấn các môn đệ để biết, đối với các ông Ngài là ai, thì Phêrô đã mạnh dạn tuyên xưng “Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Các ông đã khám phá Ngài là ai là điều cần thiết, nhưng quan trọng hơn cả là các ông cần hiểu rõ hơn về sứ mạng của Chúa và trung thành với lời tuyên xưng ấy trong cuộc sống.
Hằng ngày, Chúa vẫn hỏi từng người chúng ta: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?”, khi chúng ta vui, chúng ta sẽ trả lời câu hỏi của Chúa thế nào? Khi chúng ta bị phản bội, chúng ta có trung thành với lời tuyên xưng ban đầu không?
Lạy Chúa, trong mọi biến cố, Chúa vẫn luôn hỏi từng người chúng con “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” Xin cho con can đảm dẹp bỏ những cái thứ yếu để tìm về với Chúa là mục đích của đời con.
09.08.2019
THỨ SÁU TUẦN 18 THƯỜNG NIÊN
Mt 16,24-28
Lời Chúa:
Đức Giêsu nói với các môn đệ: “Ai muốn theo Thầy phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo”. (Mt 16,24)
Câu chuyện minh họa:
Có một người kia cứ phàn nàn trách Chúa vì đã gửi đến cho mình một thập giá quá nặng… Chúa bèn đưa người đó đến một cửa hàng có các thập giá đủ cỡ để người đó chọn lựa.
Người đó hăm hở bước vào cửa hàng và dựng cây thập giá của mình vào tường. Người đó tự nhủ trong lòng: “Ðây là chuyện cả đời người, ta phải hết sức cẩn thận”.
Thế là anh ta đi rảo khắp hết mọi lối đi của cửa hàng và thử hết cây thập giá này đến cây thập giá khác. Nhưng không có một cây nào làm anh vừa lòng. Cây thì quá dài, cây thì quá ngắn. Cây thì quá nhẹ, cây thì quá nặng… Anh lại tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng, anh đã tìm được cây thập giá mà anh cho là ưng ý nhất. Anh mang đến với Chúa và nở nụ cười mãn nguyện: “Lạy Chúa, đây chính là cây thập giá mà con hằng tìm kiếm. Con xin vác lấy”. Khi anh vừa hí hửng ra khỏi cửa hàng, thì Chúa mỉm cười nói với anh: “Ta rất vui mừng vì con đã chấp nhận cây thập giá. Ðây cũng chính là cây thập giá mà con đã vác vào và dựng ở tường của cửa hàng”.
Suy niệm:
Theo Chúa là đi con đường hẹp, con đường thánh giá, con đường đầy những thử thách và cam go đòi buộc chúng ta phải bước đi mỗi ngày. Trên quảng đường đi ấy, đòi hỏi chúng ta phải bỏ đi nhiều thứ cản trở ta đến với Chúa. Thánh giá Chúa trao cho mỗi người chúng ta đều vừa sức với từng người. Vì thế nếu chúng ta vui lòng vác lấy thì thánh giá ấy sẽ dẫn ta đến vinh quang, bởi không có vinh quang nào mà không qua thánh giá; không có hạnh phúc nào mà không qua đau khổ.
Điều kiện để theo Chúa thật đơn giản đối với những ai có lòng yêu mến, nhưng thật khó đối với những ai không biết chấp nhận và không biết từ bỏ. Thánh giá của tôi mỗi ngày là gì? Tôi có vui lòng vác lấy thánh giá đời mình chưa?
10.08.2019
THỨ BẢY TUẦN 18 THƯỜNG NIÊN
Thánh Laurensô, phó tế, tử đạo
Ga 12,24-26
Lời Chúa:
“Nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không thối đi thì nó vẫn trơ trọi một mình…” (Ga 12,24)
Câu chuyện minh họa:
Mùa Xuân năm ấy, có hai hạt giống nằm cạnh nhau trong thửa đất màu mỡ. Hạt giống thứ nhất hăng hái nói: “Tôi muốn mọc lên! Tôi muốn cắm rễ sâu xuống lòng đất, và đâm chồi xuyên qua lớp đất cứng bên trên. Tôi muốn vươn lên những búp non mơn mởn như những lá cờ loan báo mùa xuân đã đến… Tôi muốn cảm nhận hơi ấm của mặt trời mơn man trên mặt và hơi nước mát lạnh của sương mai trên những cánh hoa”. Và nó đã mọc lên xanh tốt.
Hạt giống thứ hai tự nhủ: “Mình sợ lắm! Nếu cắm rễ xuống đất, mình chẳng biết sẽ gặp gì trong lòng đất tối tăm. Nếu mình tìm đường xuyên qua lớp đất cứng bên trên, biết đâu những chồi non yếu ớt của mình sẽ bị thương tổn… Làm sao mình có thể cho búp non xòe lá khi một chú sâu đang chờ sẵn để xơi tái đọt lá xanh non? Và nếu mình nở hoa, một em bé có thể nhổ đứt mình lên! Không, tốt hơn mình nên đợi cho đến lúc an toàn hơn”. Và nó tiếp tục đợi chờ… Một sáng đầu xuân, cô gà mái bới đất kiếm ăn đã thấy hạt giống đang nằm chờ đợi. Cô chẳng đợi gì mà không mổ lấy, nuốt ngay.
Suy niệm:
Hạt giống mà không được gieo vào đất thì sẽ chẳng sinh được hoa trái. Nhưng hạt giống phải được cắm sâu vào lòng đất, chịu mục nát, trở thành cây và sinh nhiều hoa trái. Mỗi người trong chúng ta muốn lớn lên, muốn thành đạt thì cũng phải từ bỏ rất nhiều mới mong đạt được những kết quả tốt đẹp. Đời sống thiêng liêng của chúng ta đối với Chúa cũng vậy, muốn kết hiệp mật thiết với Chúa, chúng ta cần từ bỏ ý riêng, để chỉ mong làm theo thánh ý Chúa mà thôi. Và khi chúng ta chấp nhận mất đi những gì riêng tư, nhỏ bé, chúng ta sẽ được những gì cao cả, là hạnh phúc vĩnh cửu, là chính Chúa.
Lạy Chúa, xin cho con ra khỏi chính mình, ra khỏi những vỏ bọc an toàn, chịu chết đi cho bản thân, chết đi những chọn lựa hằng ngày, để con rộng mở với Thiên Chúa và tha nhân.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
Để lại một phản hồi
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.