Cha Renato Chiera nhận mình là một linh mục đường phố, sống như một Kitô hữu tại các vùng ngoại biên của Giáo hội để ở bên cạnh những người không được yêu thương. Cha đến các khu ổ chuột của Braxin vào năm 1978 và năm 1986, cha đã thành lập “Nhà cho trẻ vị thành niên”.
Cha Renato Chiera là con nhà nông dân chính hiệu. Cha sinh ra trong một gia đình nghèo có 8 người con, tại một thị trấn nhỏ ở vùng Piemonte, nước Ý. Năm 8 tuổi, cậu bé Renato đã muốn là một “Gioan Bosco nhỏ”, nghĩa là muốn giúp đỡ cho những người trẻ. Năm 12 tuổi, cậu gia nhập chủng viện để học làm linh mục, với ước muốn sống vì tha nhân.
Ngay sau khi được chịu chức linh mục, cha Renato nghe thấy tiếng gọi từ sâu thẳm lòng mình, mời gọi cha “đi vào” thế giới. Cha cảm thấy giáo phận mình “hơi chật hẹp” và cha mơ đến những chân trời rộng lớn hơn. Năm 1978, Đức Giám mục giáo phận Mondovi của cha đề nghị cha đến truyền giáo tại giáo phận Nova Iguaçu, một vùng ngoại biên rộng lớn và nhiều tệ nạn và bạo lực bên Braxin. Và từ đó, trái tim cha bắt đầu nhịp đập vì thế giới của những người bị loại bỏ và vì Braxin.
Cha đã rời bỏ vị trí giáo sư triết học để đi đến những vùng ngoại biên về địa lý cũng như cuộc sống của miền Baixada Fluminense, vì “bị lôi cuốn bởi Chúa Giêsu, Đấng đau khổ và tiếng kêu than vì bị bỏ rơi của Người đang vang lên nơi một dân tộc bị tiêu diệt, không có hy vọng và không được yêu thương”. Cha cảm thấy ngay lập tức đã tìm ra được chỗ của mình và Giáo hội của mình.
Biến cố đổi đời
Cha Renato kể về bước ngoặt trong ơn gọi của mình. “Tôi bị đánh động bởi câu chuyện và thảm kịch của những thiếu niên không được yêu thương, bị thương tổn, bị kết án vì bạo lực, ma túy và chết sớm”. Một số sự kiện đã để lại dấu ấn sâu sắc: cha đã cho một người trẻ trú ngụ trong nhà, người được gọi là “tên cướp biển”, khi anh ta bị cảnh sát bắt và săn lùng. Và rồi một ngày nọ, anh ta bị giết trên tường của ngôi nhà. Cha nói với cảm giác bất lực: “Tôi đã không đến Brazil để trở thành một linh mục chôn người chết, nhưng để cứu các sự sống.”
Một lần khác, một cậu bé khác xuất hiện đã khiến cha phải đối đầu với một thực tế tàn bạo: “Trong giáo xứ của cậu ta đã có 36 thiếu niên bị giết trong tháng này” và cậu bé nói rằng mình là người đứng đầu trong danh sách tử thần. Cậu bé hỏi: “Cha sẽ để họ giết tất cả chúng con sao? Không ai làm điều gì cả sao?” Trong bóng đêm, cha Renato nhìn thấy khuôn mặt của Chúa Giêsu thấp thoàng nơi khuôn mặt của cậu bé: “Các con đã làm điều đó với Thầy”. Và để là sự hiện diện của Thiên Chúa, của cha mẹ, gia đình đối với những người không được ai yêu thương, cha đã bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới, khó khăn nhưng thú vị.
Cha Renato và các trẻ em của Casa do menor
Những đứa con bị bỏ rơi
Những thiếu niên này là những đứa con bị các gia đình, trường học, xã hội, chính quyền và cả Giáo hội bỏ rơi. Họ là những đứa con của sự thiếu vắng: kết quả của “phá thai cộng đồng”. Các em lang thang trên các con đường với ánh nhìn vô hồn, như những xác chết biết đi, bị mọi người chối bỏ, là khách lạ ngay trên chính quê hương của mình, bị tiêu diệt, không có điểm quy chiếu, không định hướng, không có ước mơ cũng như tương lai. Đối với họ, đường phố vừa là là tất cả và cũng là vô định.
Các em là kết quả của một xã hội độc ác và loại trừ, không yêu thương, đánh cắp các quyền cơ bản của các em, lên án và giết chúng để dập tắt những tiếng nói nghe giống như lời buộc tội. Các em đã bị đánh cắp mọi thứ, ngay cả quyền là trẻ em, là thanh thiếu niên, quyền được có giường ngủ, được ăn, được chơi, có thể mơ ước, có triển vọng và tương lai. Các em là gương phản chiếu của một xã hội có mối quan hệ bệnh hoạn sâu sắc, là tiếng kêu than, là sự sỡ hãi, là bức ảnh cho thấy mặt tối của xã hội.
Tuy nhiên, ngày nay, những đứa trẻ này không còn sống trên đường phố như trước đây như khi chúng tìm kiếm sự an toàn, tìm tương lai trong việc buôn bán ma túy. Ở đó, chúng được sống và giết, và bị giết: bởi vì đây là luật của những nhóm tội phạm trong môi trường đó.
Bắt đầu từ “bức ảnh” buồn này, dự án “Casa do menor” – nhà cho trẻ vị thành niên – được bắt đầu, để cho các em được có sự hiện diện của một gia đình, của tình yêu, của trường học, của nghề nghiệp, của tương lai, của người giữ vai chính và nhân phẩm.
Tình yêu cho đi sẽ được nhận lại
Không hối tiếc
Cha Renato Chiera, thực sự không hối hận vì đã rời vị trí giáo sư triết học. Trên đường phố, cha có một vị trí khác và học một triết lý khác. Cha cảm thấy mãn nguyện khi là một linh mục đường phố, một linh mục của “crazolandie” (thành phố của đụng độ, ma túy), những nơi giờ đây là các thánh đường mới của cha. Chính tại đó, cha gặp được Thiên Chúa, cha ôm lấy thân xác đang sống của Chúa Kitô, chầu trước những “bánh thánh chảy máu”, đang kêu khóc vì bị bỏ rơi và tìm kiếm sự hiện diện của tình yêu, của triển vọng, của tương lai. Đôi khi họ hài lòng với chỉ một cái ôm hay một viên kẹo. Trên đường phố và trong “thành phố đụng độ và ma túy”, chúng ta có thể nhận ra mỗi ngày kết quả và hậu quả của một xã hội chia rẽ, của sự suy thoái của một nền văn minh.
“Nhà cho trẻ vị thành niên”, một người mẹ cộng đồng
Ngày nay, “Nhà cho trẻ vị thành niên” có mặt ở 4 tiểu bang của Braxin; đó là một “bà mẹ cộng đồng”, không bỏ rơi trẻ em đường phố, nhưng giúp chúng sống lại như những đứa con yêu dấu của Chúa. Trong 33 năm, hơn 100 ngàn trẻ em được đón tiếp, 70 ngàn em ngày nay có một công việc và một tương lai. Cha Renato thường nói rằng cha sẽ hiến chính mạng sống của mình “để cứu dù chỉ một đứa trẻ hay thanh thiếu niên”.
Từ “Casa do menor” đã nảy sinh một gia đình của những người thánh hiến, được gọi là “Gia đình sự sống”. Một gia đình cho những người không được ai yêu thương. Một số thành viên của “Gia đình sự sống” này cũng đã bị bỏ rơi, nhưng giờ đây họ trở thành những người cha và người mẹ của những người bị bỏ rơi. Cộng đồng mới này là sự bảo đảm tương lai cho các thiếu niên, duy trì sức sống cho công việc truyền giảng Tin Mừng.
Các thiếu niên, những gia đình và các tình nguyện viên của Casa do menor
Một hành động yêu thương
Tiếng kêu khóc của các trẻ em và những thiếu niên là tiếng kêu gào của nhu cầu cảm thấy được yêu thương như con cái. Ai không cảm thấy mình như một đứa con thì không yêu chính mình và sẵn sàng phá hủy mọi thứ và hủy diệt chính mình. Do đó, nó không thể là cha mẹ hoặc xây dựng những triển vọng trong tương lai. “Casa do menor” cố gắng đón nhận tiếng khóc của những người không cảm thấy được yêu thương khi cho họ một ngôi nhà, một gia đình, một nghề nghiệp và khả năng gia nhập xã hội và thế giới công việc. Trong gia đình, nhiều đứa trẻ có thể thực sự tái sinh trong cuộc gặp gỡ với Thiên Chúa là tình yêu, sự hiện diện trung thành không bao giờ bỏ rơi.
Cha Chiera nhắc đến một chàng trai trẻ bị thương ở đầu vì cha anh ta đã cố giết anh ta bằng cách cho anh ta vào một hố ga trên đường phố. Anh ấy đã được nhận vào “Casa do menor”. Một ngày kia – Ngày của Mẹ – anh muốn đến thăm mẹ mình. Anh hỏi cha Renato: “Con có thể đi không?”. Cha đã mua cho bà ta một chiếc áo sơ mi. Khi trở về, anh ta rất buồn: mẹ anh ta đã chết. Anh nói: “Con không còn ai nữa”. Sau đó, đưa chiếc áo cho linh mục, anh nói thêm: “Cha là mẹ của con”.
Hồng Thủy
(vaticannews 19.09.2019)
Để lại một phản hồi
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.