Chúa nhật, ngày 10 tháng 08 năm 2014
Phúc Âm Mt 14, 22-33
“Hãy yên tâm. Thầy đây, đừng sợ!”
Nhìn lại chủ đề về Giáo Hội được khai triển trong những Chúa Nhật vừa qua, ta nhận thấy Phụng vụ Lời Chúa hôm nay chọn đoạn Tin Mừng kể lại câu chuyện Chúa Giê-su đi trên mặt nước chắc chắn phải mang một ý nghĩa hết sức đặc biệt. Phép lạ hóa bánh ra nhiều nói lên lòng yêu thương chăm sóc của vị Mục Tử nhân lành đối với đoàn chiên, muốn cho con chiên được nuôi dưỡng đầy đủ trong cuộc lữ hành trên dương gian. Chúa Giê-su Thánh Thể là lương thực thiêng liêng để ta được sống và sống dồi dào. Tuy nhiên, cũng trong hành trình ấy, ta cần phải có một lý tưởng, một đức tin hoặc một hướng đi chắc chắn giúp ta vững bước và trung kiên tới cùng. Vậy đâu là đối tượng duy nhất của đức tin ấy nếu không phải là chính Chúa Ki-tô. Hình ảnh Chúa Giê-su với bàn tay đưa ra cho ông Phê-rô bám lấy giữa cơn sóng gió trên Biển hồ luôn là hình ảnh không những của toàn thể Giáo Hội, mà cũng là hình ảnh của từng Ki-tô hữu nữa.
Chúa Giê-su đã nhắc nhở Phê-rô và các bạn ông ngay từ đầu: “Chính Thầy đây, đừng sợ!” Đó là nhắc nhở về sự hiện diện của Người trong cuộc đời ta. Rất nhiều Thánh Vịnh nhắc nhở ta về sự hiện diện của Chúa trong đời ta, để ta xác tín rằng nếu không có Chúa trong đời, cuộc sống ta sẽ chỉ là “buồn nôn” và “vô lý” như mấy ông triết gia hiện sinh chủ trương.
Sự hiện diện của Chúa Giê-su trong đời ta là cốt tủy của đức tin. Sống đức tin là sống quan hệ với Người. Mà nếu Người không ở trong đời ta luôn luôn thì làm sao có quan hệ? Rồi quan hệ đó phải là quan hệ yêu thương, chứ không phải quan hệ nhu cầu, cả đời chỉ “gặp” Chúa vài lần, khi rửa tội, khi làm đám cưới và khi nằm trong quan tài!
Thánh Kinh bằng tiếng Việt
Thánh Kinh bằng tiếng Anh
Để lại một phản hồi
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.