ĐỨC THÁNH CHA LÊÔ XIV
KINH TRUYỀN TIN
CHÚA NHẬT 30 THƯỜNG NIÊN NĂM C
Quảng trường Thánh Phêrô
Chúa nhật, ngày 26/10/2025
Anh chị em thân mến, chúc Chúa nhật tốt lành!
Hôm nay, Tin Mừng (x. Lc 18,9-14) giới thiệu với chúng ta hai nhân vật: một người Pharisêu và một người thu thuế, cùng lên Đền Thờ cầu nguyện.
Người thứ nhất liệt kê một danh sách dài các công trạng. Ông thực hiện nhiều việc tốt lành, và vì thế cảm thấy mình tốt hơn người khác, những người mà ông khinh thường và xét đoán. Ông đứng thẳng, ngẩng cao đầu. Thái độ ấy biểu lộ rõ tính kiêu ngạo: một sự tuân giữ Lề Luật thật chính xác, nhưng nghèo nàn trong tình yêu; một tôn giáo của “cho” và “nhận”, của công nợ và tính toán, không có lòng thương xót.
Người thu thuế cũng cầu nguyện, nhưng theo cách rất khác. Ông có nhiều điều xin được tha thứ: là người thu thuế làm việc cho Đế quốc Rôma, ông hoạt động theo hợp đồng thầu, thu lợi trên sự đóng góp của đồng bào mình. Thế nhưng, ở cuối dụ ngôn, Đức Giêsu nói rằng chính ông – trong hai người – là người “được nên công chính”, nghĩa là được tha thứ và được đổi mới nhờ cuộc gặp gỡ với Thiên Chúa. Tại sao vậy?
Trước hết, người thu thuế có can đảm và khiêm tốn để đến trước mặt Thiên Chúa. Ông không khép kín trong thế giới của mình, không chìm trong tội lỗi mình đã gây ra. Ông rời bỏ những nơi ông được kính nể, được an toàn, được bảo vệ bởi quyền lực của mình. Ông đến Đền Thờ một mình, không có tùy tùng, chấp nhận những ánh nhìn nghiêm khắc, những phán xét nặng nề, và đứng ở cuối, cúi đầu, chỉ thốt lên vài lời: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi” (c. 13).
Qua đó, Đức Giêsu gửi đến một sứ điệp mạnh mẽ: chúng ta không được cứu nhờ khoe khoang công trạng hay che giấu lỗi lầm, nhưng nhờ khiêm tốn đến trước Thiên Chúa, trình bày chính mình như mình là, nhìn nhận sự thật về bản thân và người khác, xin ơn tha thứ và tín thác vào ân sủng của Chúa.
Khi bình luận đoạn Tin Mừng này, Thánh Augustinô so sánh người Pharisêu với một bệnh nhân vì xấu hổ và kiêu ngạo mà che giấu vết thương trước thầy thuốc, còn người thu thuế là người, với lòng khiêm tốn và khôn ngoan, phơi bày vết thương dù xấu xí đến đâu, để xin chữa lành. Và ngài kết luận: “Chẳng có gì lạ… khi người thu thuế ấy, không ngại bày tỏ phần bị thương tích của mình, đã trở về được chữa lành.” (Bài giảng 351,1).
Anh chị em thân mến, chúng ta cũng hãy làm như vậy. Đừng sợ nhìn nhận lỗi lầm của mình, đừng sợ phơi bày chúng ra, nhận lấy trách nhiệm và phó thác chúng cho lòng thương xót của Thiên Chúa. Nhờ thế, Nước của Người – vốn không thuộc về kẻ kiêu căng nhưng dành cho người khiêm tốn – sẽ lớn lên trong chúng ta và quanh ta, được vun trồng trong cầu nguyện và trong đời sống bằng sự chân thành, tha thứ và lòng biết ơn.
Chúng ta cùng cầu xin Đức Maria, gương mẫu của sự thánh thiện, giúp chúng ta lớn lên trong các nhân đức ấy.
Nguồn: vaticannews.va/vi