Có một vài trăn trở nơi rất nhiều giáo dân về Bí tích Giải tội, mà đôi khi thành cớ để biện minh sự lười biếng, hay từ bỏ không đi xưng tội nữa:
– Chúa nhân từ vô biên, muốn tha tội thì Ngài tha rồi, cần gì phải đi xưng?
Con cái phạm lỗi, cha mẹ trong lòng đã tha thứ rồi, nhưng vẫn muốn chính nó phải mở miệng ra xin lỗi và thành tâm hối cải. Đối với Chúa cũng vậy.
– Các cha cũng đầy tội, lấy tư cách gì tha tội cho tôi?
Đứa chị đi tắm cho con em, có khi nào em nó đặt vấn đề: “Chị cũng dơ cũng bẩn, lấy tư cách gì tắm cho tôi?”. Chị giúp em tắm, nhưng làm em sạch và thơm là nhờ nước và xà bông.
Linh mục với tư cách là đầu, là đàn anh của cộng đoàn đức tin, là hiện thân của Đức Ki-tô… giúp đưa mọi người đến tắm rửa tâm hồn nơi Tòa giải tội. Chính Chúa mới là Đấng làm cho hối nhân sạch tội, và ân sủng của Ngài làm cho ta được thơm tho tâm hồn.
– Xưng tội rồi lại phạm, thì xưng nhiều làm gì cho mất công và thêm nản chí?
Cơ thể ta dơ thì tắm, tắm xong lại dơ. Chả ai nghĩ vì cứ tái dơ mà nghỉ tắm luôn cả. Tâm hồn ta dơ thì tắm mình trong Tòa giải tội. Càng siêng tắm thì càng sạch và thơm tho.
Có những tội cố hữu dường như thành thói quen như chửi thề, nói xấu, tham lam… nhờ siêng xưng tội có thể bỏ được. Nó giống như vết ghét bẩn dính chặt vào da thịt, tắm một lần không hết, nhưng tắm và kỳ cọ nó ngày này qua ngày kia từ từ sẽ sạch.
Một người mắc tật nói xấu người khác thành cố hữu, riết rồi cảm thấy bình thường. Nhưng nếu ý thức xét mình xưng tội, lần sau khi nói xấu trong lòng sẽ cảm thấy có gì bất ổn. Đi xưng nữa về vẫn tái phạm, nhưng sẽ biết nó là điều xấu. Xưng nữa và tái phạm sẽ nghĩ đến lời nói mình ảnh hưởng đến bình an của người khác. Tiếp tục thế nữa sẽ nghĩ đến người khác đang rất đau khổ vì mình… Và theo thời gian cùng sự nỗ lực của bản thân mà Ơn Chúa qua Bí Tích Giải Tội tác động và biến đổi tội nhân bỏ được tật xấu cố hữu của mình.
Hãy xưng tội, siêng thì hai ba tháng một lần. Hãy xét mình cẩn thận, nhất là các tật xấu cố hữu. Hãy thành tâm xin ơn tha thứ và xin Chúa biến đổi con người tội lỗi mình. Chắc chắn chúng ta sẽ tiến nhanh trên con đường nhân đức.
Giuse Nguyễn Đức Thịnh