Diễn văn của Đức Thánh Cha tại buổi gặp “Hội đồng Bô lão Hồi giáo”

Vào lúc 16 giờ, giờ địa phương, sau khi gặp Đại Imam của Al-Azhar trong Dinh Hoàng gia Sakhir, Đức Thánh Cha cùng với Đại Imam đến gặp các thành viên của “Hội đồng Bô lão Hồi giáo” tại Đền thờ Hồi giáo của Dinh Hoàng gia Sakhir.

Tiến sĩ Ahmad Al-Tayyeb, Đại Imam Al-Azhar thân mến,

các bạn thân mến, những người anh em trong cha Ápraham, những người tin vào một Thiên Chúa,

As-salamu alaikum!

Kính chào quý vị, cầu chúc sự bình an của Đấng Tối Cao xuống trên mỗi người: trên quý vị, những người có ý định thúc đẩy hòa giải để tránh chia rẽ và xung đột trong các cộng đồng Hồi giáo; những người coi chủ nghĩa cực đoan là mối nguy hiểm ăn mòn tôn giáo chân chính; những người cam kết xóa tan những cách giải thích sai lầm mà qua bạo lực gây hiểu lầm, lợi dụng và làm tổn hại đến niềm tin tôn giáo. Cầu mong sự bình an xuống và ở lại nơi quý vị, những người mong muốn lan tỏa bình an này bằng cách thấm nhuần trong tâm hồn các giá trị của sự tôn trọng, khoan dung và điều độ; những người có ý định khuyến khích quan hệ tình bạn, tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau với những người, như tôi, thuộc một đức tin tôn giáo khác; những người muốn khuyến khích giáo dục đạo đức và trí tuệ ở những người trẻ chống lại mọi hình thức thù hận và bất khoan dung. As-salamu alaikum!

Thiên Chúa là Nguồn bình an. Xin Người ban cho chúng ta được trở thành những kênh bình an của Người ở khắp mọi nơi! Trước quý vị, tôi muốn nhắc lại rằng Thiên Chúa của sự bình an không bao giờ dẫn đến chiến tranh, không bao giờ kích động hận thù, không bao giờ ủng hộ bạo lực. Và chúng ta, những người tin vào Người, được kêu gọi thúc đẩy hòa bình qua các công cụ hòa bình, như gặp gỡ, đàm phán kiên nhẫn và đối thoại, là dưỡng khí của sự chung sống. Trong số các mục tiêu mà quý vị đề xuất là truyền bá văn hóa hoà bình dựa trên công lý. Tôi muốn nói với quý vị rằng đây là con đường duy nhất, vì hòa bình “là công trình của công lý (Gaudium et spes, 78). Bắt nguồn từ tình huynh đệ, phát triển qua cuộc chiến chống bất công và bất bình đẳng, hoà bình được xây dựng bằng cách đưa tay cho người khác” (Discorso in occasione della Lettura della Dichiarazione finale e Conclusione del VII “Congress of Leaders of World and Traditional Religions”, 15 settembre 2022). Hòa bình không thể chỉ được công bố, nhưng phải được bắt nguồn từ gốc rễ. Và điều này chỉ có thể thực hiện được bằng cách xóa bỏ bất bình đẳng và phân biệt đối xử, những thứ tạo ra bất ổn và thù địch.

Cám ơn quý vị vì sự dấn thân của quý vị trong vấn đề này, cũng như sự chào đón mà quý vị đã dành cho tôi. Tôi đến với quý vị như một người tin vào Thiên Chúa, như một người anh em và một người hành hương của hòa bình. Tôi đến với quý vị để cùng nhau bước đi, theo tinh thần của thánh Phanxicô Assisi, người đã từng nói: “sự bình an mà anh em loan truyền bằng môi miệng, đã hiện diện dồi dào trong lòng anh em” (Leggenda dei tre compagni, XIV,5: FF 1469). Tôi rất ngạc nhiên khi chứng kiến ở những vùng đất này, phong tục chào đón một vị khách không chỉ là bắt tay nhưng còn đưa tay chạm vào tim như một biểu hiện của tình cảm. Như muốn nói: bạn không rời xa tôi, nhưng đi vào tâm hồn, cuộc sống của tôi. Tôi cũng đặt tay vào tim với tình cảm trân trọng, nhìn từng người và chúc tụng Đấng Tối Cao vì đã cho chúng ta cơ hội được gặp nhau.

Tôi tin rằng chúng ta cần gặp nhau nhiều hơn nữa, để hiểu nhau, đặt thực tế trước ý tưởng và con người trước quan điểm, mở ra với Trời cao trước khoảng cách của Mặt đất: một tương lai của tình huynh đệ trước quá khứ thù địch, vượt qua những định kiến và hiểu lầm của lịch sử nhân danh Đấng là Nguồn của Hòa bình. Mặt khác, làm thế nào những tín đồ của các tôn giáo và nền văn hóa khác nhau có thể cùng sinh sống, chào đón và quý trọng nhau nếu chúng ta vẫn là những người xa lạ với nhau? Chúng ta hãy để cho lời của Imam Ali hướng dẫn: “Con người có hai loại: hoặc là anh em của bạn trong đức tin hoặc người đồng loại của bạn trong nhân loại”, và chúng ta hãy để cho mình cảm thấy được kêu gọi chăm sóc tất cả những người mà kế hoạch của Thiên Chúa đã đặt bên cạnh chúng ta trên thế giới. Chúng ta hãy khích lệ nhau “quên đi quá khứ và chân thành thực hiện sự hiểu biết lẫn nhau, cũng như cùng nhau bảo vệ và thúc đẩy công bằng xã hội, các giá trị đạo đức, hòa bình và tự do cho tất cả mọi người” (Nostra aetate, 3). Đây là nhiệm vụ của chúng ta, những người lãnh đạo tôn giáo: trước sự hiện diện của một nhân loại ngày càng bị tổn thương và bị chia rẽ, dưới bề mặt của toàn cầu hóa, gây lo lắng và sợ hãi, thì các truyền thống tôn giáo vĩ đại cần phải trở thành trái tim hợp nhất các thành viên của thân thể, linh hồn mang lại hy vọng và cuộc sống cho những khát vọng cao nhất.

Trong những ngày này, tôi đã nói về sức mạnh của sự sống, thứ đã tồn tại trong những sa mạc khô cằn bằng cách kín múc nguồn nước của sự gặp gỡ và chung sống hòa bình. Hôm qua tôi đã làm điều này bằng cách đề cập đến “Cây sự sống” đặc biệt được tìm thấy ở đây, ở Bahrain. Trong bài Kinh thánh mà chúng ta vừa nghe, cây sự sống được đặt vào trung tâm của khu vườn nguyên thuỷ, trung tâm của kế hoạch tuyệt vời của Thiên Chúa dành cho nhân loại, một thiết kế hài hòa có khả năng đón nhận mọi thụ tạo. Tuy nhiên, con người đã quay lưng lại với Đấng Tạo Hóa và trật tự mà Người đã thiết lập. Từ đó bắt đầu những vấn đề và sự mất cân bằng tiếp nối nhau, điều đã được Kinh thánh thuật lại: những cuộc cãi vã và giết hại giữa anh em với nhau (St 4), tình trạng lộn xộn và tàn phá môi trường (St 6-9), lòng kiêu hãnh và những xung đột trong xã hội (St 11) … Nói chung, một cơn lũ dữ và chết chóc bùng lên từ tâm hồn con người, từ ngọn lửa tàn ác phóng ra bởi sự dữ đang ẩn núp trước cửa tâm hồn chúng ta (St 4,7), để đốt cháy khu vườn hài hòa của thế giới. Tất cả những điều xấu xa này đều bắt nguồn từ việc chúng ta từ chối Thiên Chúa và anh em, làm cho chúng ta mất tầm nhìn của chúng ta về Tác giả sự sống và không còn nhận ra mình là người bảo vệ anh em nữa. Do đó, hai câu hỏi mà chúng ta vừa nghe vẫn luôn có giá trị cho mọi truyền thống tôn giáo, chất vấn mọi sự sống và mọi thời đại: “Ngươi đang ở đâu?” (St 3, 9); “Em ngươi đâu?” (St 4, 9).

Anh chị em trong Apraham và những người tin một Thiên Chúa thân mến, những tệ nạn xã hội và quốc tế, kinh tế và cá nhân, cũng như cuộc khủng hoảng môi trường trầm trọng của thời đại chúng ta mà chúng ta đã suy tư ở đây hôm nay, cuối cùng bắt nguồn từ sự xa rời Thiên Chúa và người lân cận của chúng ta. Do đó, nhiệm vụ của chúng ta là duy nhất và không thể bỏ qua đó là giúp nhân loại tìm lại những nguồn sống đã bị lãng quên, đưa nhân loại đến uống từ những suối nguồn của sự khôn ngoan cổ xưa, và đưa các tín hữu đến gần hơn với sự thờ phượng Thiên Chúa của Trời cao và gần gũi hơn với anh chị em chúng ta, mà vì họ Người đã tạo ra trái đất.

Chúng ta làm điều này như thế nào? Về cơ bản chúng ta có hai phương tiện: cầu nguyện và tình huynh đệ. Đây là những vũ khí của chúng ta, khiêm tốn nhưng hiệu quả. Chúng ta không được để cho mình bị cám dỗ bởi những phương thế khác, những con đường tắt không xứng đáng với Đấng Tối Cao, Đấng Hòa bình bị sỉ nhục bởi những người đặt niềm tin vào quyền lực và nuôi dưỡng bạo lực, chiến tranh và buôn bán vũ khí, “buôn bán cái chết”, qua việc các khoản chi cho vũ khí ngày càng tăng, đang biến ngôi nhà chung của chúng ta thành một kho vũ khí lớn. Biết bao âm mưu đen tối và sự mâu thuẫn đáng lo ngại đằng sau tất cả những điều này! Ví dụ, chúng ta hãy nghĩ đến những người bị buộc phải di cư khỏi vùng đất của họ do các cuộc xung đột bị tàn phá bởi việc mua vũ khí lỗi thời với giá cả vừa phải, rồi bị phát hiện và đẩy lùi tại các biên giới khác qua các thiết bị quân sự ngày càng tinh vi. Bằng cách này, hy vọng của họ bị giết chết hai lần! Giữa những viễn cảnh bi thảm này, trong khi thế giới theo đuổi những ảo tưởng của sức mạnh, quyền lực và tiền bạc, chúng ta được kêu gọi để công bố, với sự khôn ngoan của cha ông chúng ta, rằng Thiên Chúa và người lân cận đến trước tất cả mọi sự khác, chỉ có sự siêu việt và tình huynh đệ có thể cứu chúng ta. Việc khám phá những nguồn sống này là tùy thuộc vào chúng ta, nếu không, sa mạc của nhân loại sẽ ngày càng khô cằn và chết chóc. Trên tất cả, chúng ta phải làm chứng bằng việc làm hơn là bằng lời nói, rằng chúng ta tin vào điều này. Chúng ta có trách nhiệm lớn lao trước Thiên Chúa và trước loài người. Chúng ta phải làm gương về những gì chúng ta rao giảng, không chỉ trong cộng đồng và trong nhà của chúng ta – vì điều này không còn đủ nữa – nhưng còn trong thế giới hiện đã thống nhất và toàn cầu hóa. Chúng ta là con cháu của Ápraham, tổ phụ trong đức tin của các dân tộc, không thể chỉ quan tâm đến những người “của chúng ta” nhưng khi chúng ta ngày càng liên kết hơn, chúng ta phải hướng đến toàn thể cộng đồng nhân loại sinh sống trên Trái đất này.

Tất cả mọi người, trong sâu thẳm tâm hồn, hãy tự hỏi: con người là ai, tại sao có đau khổ, sự dữ, chết chóc, bất công, điều gì còn lại sau cuộc sống này? Tuy nhiên, với nhiều người chìm đắm trong thế giới duy vật thực dụng và tiêu dùng làm tê liệt, những câu hỏi này nằm bất động, trong khi với những người khác, họ im lặng trước nạn đói và nghèo đói vô nhân đạo. Trong số những lý do dẫn đến sự lãng quên những điều thực sự quan trọng này, chưa kể đến việc chúng ta bỏ bê, bị lôi cuốn vào việc khác và không loan báo về Thiên Chúa là Đấng ban sự bình an cho cuộc sống và sự bình an ban sự sống cho loài người. Chúng ta hãy nâng đỡ nhau trong việc này, chúng ta hãy cùng tiếp nối cuộc gặp gỡ hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau bước đi! Chúng ta sẽ được chúc lành bởi  Đấng Tối Cao và bởi những thụ tạo nhỏ bé và yếu ớt nhất mà Người thương mến: người nghèo, trẻ em và người trẻ, những người sau bao đêm đen đang chờ đợi bình minh của ánh sáng và hòa bình

vaticannews.va

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi