01.08.2022
THỨ HAI TUẦN XVIII THƯỜNG NIÊN
Thánh Alphongsô Maria Liguori, giám mục, TSHT
Mt 14,13-21
Lời Chúa:
Đức Giêsu bảo: “Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn” (Mt 14,16)
Câu chuyện minh họa:
Ở Ấn Độ, người dân bị phân biệt giai cấp, những người cùng đinh nghèo đói và bị khinh bỉ. Mẹ Têrêxa đã phục vụ lâu năm tại đây. Mẹ đã lập nhiều nhà Tế Bần. Có nơi, các chị Dòng Bác Ái mỗi ngày phải lo phục vụ cả 9 ngàn người ăn. Một ngày không nấu là một ngày họ không có gì ăn. Vào ngày nọ, có một cặp vợ chồng mới cưới đến thăm và dâng cúng món tiền lớn. Mẹ Têrêxa hỏi: Ở đâu anh chị có món tiền lớn thế? Anh chị trả lời: Họ mới cưới nhau được hai ngày. Chúng tôi quyết định không tổ chức đám cưới vì muốn dành số tiền này để nuôi người nghèo. Mẹ hỏi: Tại sao anh chị lại muốn làm như thế? Họ trả lời rằng vì chúng tôi yêu nhau và muốn bắt đầu cuộc sống hôn nhân với hành động hy sinh này. Biết rằng họ thuộc hàng quý phái. Cử chỉ thật đẹp từ cõi lòng.
Suy niệm:
Mỗi người có mỗi hoàn cảnh riêng không ai giống ai cả. Người giàu trong xã hội này không ít, người nghèo cũng không thiếu, có người khi đi ngủ mà bụng vẫn còn trống rỗng. Trong khi đó có những người ăn uống dư thừa, hoang phí, vứt đi,… họ chỉ vun vén cho bản thân. Hôm nay Chúa mời gọi chúng ta biết chia sẻ “năm cái bánh và hai con cá”, để những người nghèo đói cũng được hưởng dù là một mẩu bánh vụn. Nếu chúng ta biết dâng lại cho Chúa những gì chúng ta có, ắt hẳn phép lạ sẽ xảy ra; vì Ngài cần sự cộng tác của chúng ta, Ngài không muốn chúng ta chôn vùi những nén bạc quý giá ấy để rồi chính chúng ta cũng trở nên nghèo nàn trong sự ích kỷ. Nhưng nếu chúng ta biết sẻ chia, thì Chúa sẽ làm được tất cả từ những điều hy sinh nhỏ nhặt nơi chúng ta.
Không ai có thể nói mình không có cái gì để cho đi, chúng ta có rất nhiều thứ: của cải, thời gian, tiền bạc, sức khỏe, sự cảm thông, yêu thương… tất cả những điều đó cũng đủ mang lại hạnh phúc cho người khác.
Lạy Chúa, xin cho đôi tay con luôn rộng mở để trao ban, con tim con đủ lớn để yêu thương, đôi chân con vững chải để đến với anh chị em đang cần đến con.
02.08.2022
THỨ BA TUẦN XVIII THƯỜNG NIÊN
Mt 14,22-36
Lời Chúa:
Thấy gió thổi ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên: “Thưa Ngài, xin cứu con với”. (Mt 14,30)
Câu chuyện minh họa:
Có một cậu bé xin đi biển để học nghề làm thuỷ thủ. Ngày nọ trời giông bão, người ta bảo cậu leo lên cột buồm. Leo được nửa phần đầu thì dễ dàng vì cậu cứ đưa mắt ngước lên trời. Nhưng đến lưng chừng, cậu phạm phải một sai lầm, đó là cậu nhìn xuống mặt biển dậy sóng. Thế là cậu bị chóng mặt như muốn ngã xuống. Thấy vậy, một thuỷ thủ già bèn la lên: Này cậu bé, hãy nhìn lên trời. Nghe theo lời chỉ dẫn trên, cuối cùng cậu bé đã leo tới đỉnh cột buồm một cách an toàn.
Suy niệm:
Trong cuộc sống, có những lúc chúng ta cảm nhận được sự hiện diện của Chúa thì chúng ta cảm thấy hạnh phúc; nhưng khi gặp khó khăn, chúng ta không còn thấy Chúa đâu nữa, là những lúc chúng ta dễ xa Chúa nhất; nếu chúng ta không biết kêu cầu Chúa, mà bám víu hoặc đi tìm những thứ mau hư mất. Hôm nay, Chúa Giêsu muốn mỗi người chúng ta hãy quay về và kêu cầu Chúa: “Lạy Ngài, xin cứu con”, chắc chắn Ngài sẽ không bỏ rơi chúng ta. Có sự hiện diện của Ngài, chúng ta sẽ không sợ gì dù phong ba bão táp hay những gian nan thử thách kề bên ta.
Lạy Chúa, xin cho con luôn cảm nhận Chúa ở ngay trong con, để giữa những gian nan thử thách, con không phải lo gì vì Chúa là thành trì che chở đời con.
03.08.2022
THỨ TƯ TUẦN XVIII THƯỜNG NIÊN
Mt 15,21-28
Lời Chúa:
“Xin Thầy bảo bà ấy về đi, vì bà ấy cứ theo sau chúng ta mà kêu mãi!” (Mt 15,23)
Câu chuyện minh họa:
Elvire là con gái út trong một gia đình nghèo. Cô ước mơ trở thành cô giáo. Cô xin học bổng và ghi danh tại một trường Cao đẳng Sư phạm. Nhà trường chấp thuận với điều kiện: cô phải luôn giữ điểm trên trung bình.
Nhập học, Giáo sư dạy Triết lớp cô là một người vô thần. Mỗi lần nói về Giáo hội hay Đức Kitô, ông luôn tìm cách che đậy hay xuyên tạc. Elvire cảm thấy bất bình. Cô biết rằng nếu phản đối giáo sư, cô sẽ khó tránh khỏi việc lãnh về những con điểm không tốt.
Thế nhưng, lòng tin yêu Chúa Giêsu đã thúc bách cô. Nhiều lần cô can đảm giơ tay phát biểu. Có khi cô còn nói: “Thưa thầy, điều đó không đúng” hay “Em không đồng ý.”
Đôi lúc cô cảm thấy đuối lý trước đầu óc thông thái và “cáo già” của ông thầy. Thế nhưng, trong các lời phát biểu của cô luôn ánh lên tia sáng của niềm tin, thứ niềm tin ôm ấp chân lý. Điều này khiến người ta suy nghĩ.
Elvire không thích thú gì khi đương đầu với thầy mình. Nhưng cô không thể sống theo kiểu “nín thở qua cầu”. Thấy thế, các bạn cô cũng tìm cách khuyên ngăn, nhưng họ không thành công.
Thời gian trôi qua. Kỳ thi cuối khoá đã đến. Giây phút nhận kết quả mới hồi hộp làm sao. Elvire và các bạn mỗi người được phát một phiếu điểm. Tay cô run run mở phiếu. Chợt cô reo lên: “Điểm A”.
Thành quả cuối cùng trong lớp Triết học của Elvire là điểm tối đa.
Suy niệm:
Người đàn bà Canaan đã kiên trì và tha thiết kêu cầu Chúa để chữa lành cho con gái bà. Chúa đã nhiều lần thử thách đức tin của bà nhưng đức tin của bà ngày càng mạnh mẽ hơn, lắm khi Ngài đã làm thinh trước lời van xin. Chúa Giêsu đã dùng những thử thách để dẫn bà đến một đức tin chân chính, và nơi đó bà đã gặp được Chúa.
Còn chúng ta, trước thử thách về đức tin, thái độ của chúng ta như thế nào, chúng ta có dám mạnh dạn tuyên xưng đức tin không, hay vì chỉ lo cho lợi ích cá nhân? Trong hoàn cảnh như bà, đức tin của chúng ta có đủ mạnh, khiêm tốn và kiên trì không?
Lạy Chúa, xin cho con một đức tin bền vững, để giữa những thử thách, con luôn bền tâm theo Chúa đến cùng.
04.08.2022
THỨ NĂM TUẦN XVIII THƯỜNG NIÊN
Mt 16,13-23
Thánh Gioan Maria Vianney, linh mục
Lời Chúa:
“Người hỏi các môn đệ: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” (Mt 16,15)
Câu chuyện minh họa:
Một vị tu sĩ kể lại, ngày kia trong khi đang dạo chơi trên những con đường tấp nập người của kinh thành Nữu Ước, ông gặp người bạn cố tri từ hồi bên Việt Nam. Sau một vài câu chuyện hàn huyên tâm sự, người bạn nhìn vị tu sĩ e dè hỏi:
– Ông vẫn tin vào Thượng Đế?
Vị tu sĩ đáp:
– Vâng, tôi vẫn tin vào Thiên Chúa.
Tới phiên vị tu sĩ, ông hỏi lại người bạn:
– Còn ông thì sao, ông tin vào ai?
Người bạn móc ví, lôi ra tờ giấy 20$ đô la xanh lè, cười đáp:
– Tôi, tôi tin vào tấm hình này…
Suy niệm:
Chỉ có một cây thánh giá mà mỗi người nhìn nó với một thái độ khác nhau. Cũng vậy, chỉ một Chúa Giêsu mà có người nhận ra Ngài là Thiên Chúa và có người chỉ xem Ngài như là một ngôn sứ hay một vĩ nhân nào đó thôi. Khi Chúa chất vấn các môn đệ để biết, đối với các ông Ngài là ai, thì Phêrô đã mạnh dạn tuyên xưng “Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Các ông đã khám phá Ngài là ai là điều cần thiết, nhưng quan trọng hơn cả là các ông cần hiểu rõ hơn về sứ mạng của Chúa và trung thành với lời tuyên xưng ấy trong cuộc sống.
Hằng ngày, Chúa vẫn hỏi từng người chúng ta: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?”, khi chúng ta vui, chúng ta sẽ trả lời câu hỏi của Chúa thế nào? Khi chúng ta bị phản bội, chúng ta có trung thành với lời tuyên xưng ban đầu không?
Lạy Chúa, trong mọi biến cố, Chúa vẫn luôn hỏi từng người chúng con “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” Xin cho con can đảm dẹp bỏ những cái thứ yếu để tìm về với Chúa là mục đích của đời con.
05.08.2022
THỨ SÁU TUẦN XVIII THƯỜNG NIÊN
Mt 16,24-28
Lời Chúa:
Đức Giêsu nói với các môn đệ: “Ai muốn theo Thầy phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo”. (Mt 16,24)
Câu chuyện minh họa:
Có một người kia cứ phàn nàn trách Chúa vì đã gửi đến cho mình một thập giá quá nặng… Chúa bèn đưa người đó đến một cửa hàng có các thập giá đủ cỡ để người đó chọn lựa.
Người đó hăm hở bước vào cửa hàng và dựng cây thập giá của mình vào tường. Người đó tự nhủ trong lòng: “Ðây là chuyện cả đời người, ta phải hết sức cẩn thận”.
Thế là anh ta đi rảo khắp hết mọi lối đi của cửa hàng và thử hết cây thập giá này đến cây thập giá khác. Nhưng không có một cây nào làm anh vừa lòng. Cây thì quá dài, cây thì quá ngắn. Cây thì quá nhẹ, cây thì quá nặng… Anh lại tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng, anh đã tìm được cây thập giá mà anh cho là ưng ý nhất. Anh mang đến với Chúa và nở nụ cười mãn nguyện: “Lạy Chúa, đây chính là cây thập giá mà con hằng tìm kiếm. Con xin vác lấy”. Khi anh vừa hí hửng ra khỏi cửa hàng, thì Chúa mỉm cười nói với anh: “Ta rất vui mừng vì con đã chấp nhận cây thập giá. Ðây cũng chính là cây thập giá mà con đã vác vào và dựng ở tường của cửa hàng”.
Suy niệm:
Theo Chúa là đi con đường hẹp, con đường thánh giá, con đường đầy những thử thách và cam go đòi buộc chúng ta phải bước đi mỗi ngày. Trên quảng đường đi ấy, đòi hỏi chúng ta phải bỏ đi nhiều thứ cản trở ta đến với Chúa. Thánh giá Chúa trao cho mỗi người chúng ta đều vừa sức với từng người. Vì thế nếu chúng ta vui lòng vác lấy thì thánh giá ấy sẽ dẫn ta đến vinh quang, bởi không có vinh quang nào mà không qua thánh giá; không có hạnh phúc nào mà không qua đau khổ.
Điều kiện để theo Chúa thật đơn giản đối với những ai có lòng yêu mến, nhưng thật khó đối với những ai không biết chấp nhận và không biết từ bỏ. Thánh giá của tôi mỗi ngày là gì? Tôi có vui lòng vác lấy thánh giá đời mình chưa?
06.08.2022
THỨ BẢY TUẦN XVIII THƯỜNG NIÊN
CHÚA HIỂN DUNG
Lc 9,28b-36
Lời Chúa:
“Đang lúc Người cầu nguyện, dung mạo Người bỗng đổi khác, y phục Người trở nên trắng tinh chói lòa.” (Lc 9,29)
Câu chuyện minh họa:
Cha John Diamond một nhà giảng thuyết nổi tiếng ở Mỹ có kể lại câu chuyện này: “Hôm đó có một linh hồn vì chán ngấy cuộc sống ở thế gian cho nên linh hồn đi lên trước cửa Thiên đàng. Tới nơi linh hồn gõ cửa. Ở trong có tiếng nói vọng ra: “Ai đó?” Linh hồn trả lời: “Con đấy ạ”.
Cửa vẫn đóng. Sau đó linh hồn trở về với đời sống ở trần thế tìm thầy học đạo. Sau một thời gian thấy mình đã tiến bộ, linh hồn lại lên gõ cửa Thiên Đàng một lần nữa. Lại một tiếng hỏi từ bên trong như lần trước và linh hồn trả lời một cách quả quyết hơn: “Dạ chính con đây”.
Cửa vẫn đóng. Linh hồn lại phải trở về trần thế… mở sách Tin mừng để xem Chúa muốn gì. Quả thực khi mở Tin mừng ra linh hồn mới thấy con đưởng của mình phải đi là con đường nào. Đó là con đường tự huỷ. Chúa nói thật rõ về con đường phải làm chết cái tôi ích kỷ, hay khoe khoang, phô trương, hay tự mãn, hay ghen ghét. Phải làm chết đi cái tôi đầy hận thù, nhiều kiêu ngạo và đầy dẫy những ham muốn bất chính, để làm cho con người của mình dần dần được giống Thiên Chúa Cha trên trời.
Sau một thời gian thấy mình quả thực đã không còn là mình nữa thì linh hồn lại lên trời… lại gõ cửa… lại có tiếng từ bên trong hỏi vọng ra: “Ai đó?”
Vừa nghe xong câu hỏi linh hồn đáp lại ngay: “Dạ, thưa chính Chúa đấy ạ”.
Vừa trả lời xong thì linh hồn thấy cửa Thiên đàng được mở ra và cả một đạo binh các thiên thần long trọng đón linh hồn vào Thiên đàng. Thật vui biết bao!
Suy niệm:
Ngài đem các ông riêng ra một chỗ, để tỏ dung nhan thật của Ngài cho các môn đệ thấy, các môn đệ ngây ngất chiêm ngắm dung nhan Ngài, một dung nhan thánh thiện, rạng ngời mà các ông chưa thấy bao giờ. Qua đó, Ngài cũng mời gọi chúng ta là môn đệ của Ngài cũng tỏ hiện dung nhan thật của chúng ta là hình ảnh Thiên Chúa qua cách sống, cách xử sự. Sau khi Chúa cho các ông thấy dung nhan, Ngài dẫn các ông xuống núi để trở về cuộc sống bình thường. Một cuộc sống đầy dẫy những niềm vui và nỗi buồn. Chúng ta cũng hãy dùng cuộc sống mình để biểu lộ dung nhan Chúa. Nhờ sự kết hiệp sâu xa với Chúa, chúng ta mới dễ dàng nhận ra Ngài.
Lạy Chúa, xin cho chúng con cũng nhận ra vinh quang Chúa nơi cuộc sống của chúng con; và hơn hết, xin cho cuộc sống của chúng con luôn ánh lên dung nhan Chúa, để danh Chúa được nhiều người nhận biết.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
Để lại một phản hồi
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.