03.02.2020
THỨ HAI TUẦN 4 THƯỜNG NIÊN
Mc 5,1-20
Lời Chúa:
“Những người chứng kiến đã kể lại cho họ nghe việc đã xảy ra thế nào cho người bị quỷ ám và chuyện bầy heo. Bấy giờ họ lên tiếng nài xin Người rời khỏi vùng đất của họ.” (Mc 5,16-17)
Câu chuyện minh họa:
Nắng mưa là chuyện của Trời. Ấy thế mà vào một năm hạn hán mất mùa, một bác nông phu dám giơ cán cuốc lên Trời gầm thét:
– Làm Trời mà không biết điều khiển nắng mưa. Phải chi Trời để tôi điều khiển thời tiết thì tốt biết bao, vì chỉ có nhà nông mới hiểu giá trị của mưa và nắng.
Lập tức một tiếng nói từ trời phán ra:
– Được rồi! Kể từ nay nhà ngươi được quyền làm mưa làm nắng thay ta.
Bác nông phu vui mừng nhận lãnh sứ mạng. Quả thật cây cối mùa màng năm ấy được tốt tươi. Nhưng lạ thay! Đến mùa gặt, lúa không có hạt, cây không có trái.
Bỗng từ trời cao có tiếng quen thuộc năm xưa vọng xuống:
– Sao? Mưa nắng vừa ý. Vậy mùa màng năm nay thế nào?
Bác nông phu buồn bã, thở hắt ra:
– Còn tệ hại hơn là mất mùa. Cây cối xanh tươi nhưng vô dụng. Thôi! Tôi xin trả lại phận mưa nắng cho Trời.
Lúc đó, Trời mới giải thích:
– Con ạ! Mưa nắng thôi chưa đủ, còn cần phải có sấm sét để thanh lọc khí trời, phải có gió bão để rễ cây cắm xuống đất cho chắc và trên hết mọi sự, phải có phép lành của Ta ban. Nhờ đó, cây cối mới đâm bông kết trái được. Làm ông Trời không phải dễ đâu, con ơi!
Suy niệm:
Miền Gêsara, là một thành phố dân ngoại thuộc miền thập tỉnh Gêsara nằm về hướng Tây Nam biển hồ, nơi đây Chúa Giêsu đã làm chữa người bị quỷ ám. Khi thấy Chúa, ma quỷ lại van nài Chúa hãy để nó được yên, nó không muốn Ngài hủy diệt uy lực của nó. Người bị quỷ ám khổ sở vô cùng vì mọi xiềng xích gông cùm đều vô ích. Thế mà Chúa đã khử trừ được ma quỷ, mà ma quỷ nhập vào người anh thanh niên này lại là cả một đạo binh. Do đó, chúng ta thấy Chúa có quyền năng trên hết mọi sự.
Sau khi được chữa khỏi quỷ ám, những người dân trong làng xin Chúa ra khỏi làng của họ, vì họ chú trọng đến vật chất. Còn anh thanh niên này đã xin theo Chúa, nhưng Chúa anh ta rao truyền tình yêu Chúa bằng chính cuộc sống và kinh nghiệm bản thân của anh. Trong đời sống của chúng ta, có biết bao nhiêu lần chúng ta nhận được ơn lành của Chúa, thế nhưng chúng ta có biết nhận ra và tạ ơn Chúa không hay chúng ta chỉ nhận thấy những mất mát và phiền lụy?
Lạy Chúa, xin tha thứ cho những lần chúng con không nhận ra tình yêu của Chúa, xin Chúa hãy ở lại trong con để điều khiển con tim, lý trí, tâm hồn… của con, để con cảm nhận và loan truyền tình yêu Chúa cho nhiều người khác nữa.
04.02.2020
THỨ BA TUẦN 4 THƯỜNG NIÊN
Mc 5,21-43
Lời Chúa:
“Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.” (Mc 5,34)
Câu chuyện minh họa:
Có một ông vua rất đỗi giàu sang và vô cùng quảng đại. Nhà vua có một kho tàng đầy ắp những báu vật mọi người hằng mơ ước. Nhà vua tuyên bố với thần dân rằng bất cứ ai muốn lấy bất cứ thứ gì trong kho tàng vô tận của vua thì cứ lấy, miễn là phải dùng một loại chìa khoá rất đặc biệt mới mở được kho tàng. Chìa khoá ấy, vua cũng chỉ cho biết là đang nằm trong tầm tay mọi người. Tiếc thay, người ta không biết đó là chìa khoá thần kỳ và chưa mấy ai đem ra sử dụng.
Khi nghe tin này, nhiều người nao nức hỏi: Vị vua đại lượng đó là ai? Kho tàng nằm ở đâu? Chìa khoá nào mở được kho tàng, xin mau mau cho biết.
Ðức vua đó chính là Thiên Chúa quyền năng. Kho tàng của Người là vô vàn phúc lộc không bao giờ vơi cạn. Chìa khoá để mở kho tàng ấy là lòng tin. Ai có lòng tin mạnh mẽ, người đó có thể mở được cửa kho tàng và chiếm lấy những gì mình muốn. Ai không có lòng tin, thì đành bó tay và chẳng thu lượm được gì.
Suy niệm:
Người đàn bà bị bệnh băng huyết mười hai năm nay, đã chạy chữa nhưng vô hiệu. Sau khi nghe danh Chúa Giêsu, bà ao ước chỉ cần sờ vào tua áo choàng của Người thôi, là sẽ được cứu. Và rồi, lòng tin mạnh mẽ đã giải thoát bà, bà đã được chữa lành. Nếu chỉ sờ vào Người thôi thì chưa đủ nhưng cần phải có đức tin nữa. Đức tin đã làm cho bà nhận ra quyền năng Thiên Chúa. Bà không dám tìm gặp Chúa vì định chế của xã hội xem bà là ô uế, nhưng Chúa đã tìm gặp bà “Ai đã sờ vào tôi?”.
Tin vào tình yêu Chúa Kitô là chúng ta tin vào bản thân Ngài. Niềm tin như hạt giống gieo trong lòng chúng ta, cần phải được sinh hoa, kết trái bằng việc làm, và đời sống của chúng ta, để mọi người có thể nhận ra khuôn mặt của Đấng mà chúng ta yêu mến, tôn thờ.
Lạy Chúa, lòng tin của chúng con còn yếu kém, chưa sinh hoa kết quả; xin Chúa thêm lòng tin cho chúng con, để kho tàng ân sủng của Chúa được triển nở và lớn lên trong tâm hồn của chúng con.
05.02.2020
THỨ TƯ TUẦN 4 THƯỜNG NIÊN
Thánh Agatha, trinh nữ, tử đạo
Mc 6,1-6
Lời Chúa:
Ðức Giêsu bảo họ: “Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình, hay giữa đám bà con thân thuộc, và trong gia đình mình mà thôi.” (Mc 6,4)
Câu chuyện minh họa:
Trong truyện cổ Trung Hoa có kể rằng: Dương Phủ lúc còn nhỏ nhà nghèo, nhưng hết sức cấy cầy để phụng dưỡng cha mẹ. Một hôm ông nghe bên đất Thục có ông Võ Tề đại sư rất nổi tiếng, ông liền xin song thân đến tầm sư học đạo. Đi được nửa đường, ông gặp một vị lão tăng bảo ông rằng:
– Được gặp Võ Tề đại sư chẳng bằng gặp Phật
Dương phủ hỏi: Phật ở đâu?
Lão tăng bảo rằng: ngươi cứ quay trở về, gặp người nào quấn vải trên người, đi dép ngược là chính Đức Phật đó.
Dương phủ nghe lời quay về, đi đường chẳng gặp ai cả. Về tới nhà, đêm khuya, trời tối, ông gọi cửa. Mẹ ông nghe tiếng con mừng quá, chạy vội ra, quấn vội chiếc mền vào người, đi đôi dép ngược ra mở cửa cho ông. Bấy giờ ông nhìn kỹ, giống như hình dáng Đức Phật mà lão tăng đã mô tả.
Từ đó, ông mới hiểu ra rằng: Phật chẳng ở đâu xa mà là chính cha mẹ ở trong nhà.
Suy niệm:
Trong cuộc sống, thường khi người ta dễ xem thường những con người đang chung sống với mình, dù họ có làm điều hay, điều tốt cho chúng ta. Có khi chúng ta còn dửng dưng, xem thường và cư xử thiếu kính trọng với những con người đang sống vì chúng ta. Đó cũng là thái độ những người đồng hương đối xử với Chúa Giêsu. Vì họ biết quá rõ gốc gác của Chúa Giêsu, dù họ nhận thấy tài ăn nói của Chúa, những phép lạ Người làm. Nhưng vì sự kiêu ngạo, cố chấp nên họ đã không chấp nhận một Thiên Chúa quá giản dị. Họ không thể hiểu được nơi Chúa có hai bản tính, và họ không nhận ra yếu tố Thiên Chúa và con người giao hòa lại trong một thực tại duy nhất, là nơi con người Chúa Giêsu. Đó là điều làm cho họ vấp phạm, họ khinh thường Chúa và không đón nhận lời chân lý của Ngài.
Lời Chúa hôm nay cách nào đó nhắc nhở mỗi người chúng ta về thái độ chúng ta đối với Chúa và với nhau, nhất là những khi chúng ta vội phán đoán về người khác.
Xin Chúa cho chúng con một tâm hồn rộng lượng và quảng đại, để chúng con đón nhận nhau trong yêu thương.
06.02.2020
THỨ NĂM TUẦN 4 THƯỜNG NIÊN
Thánh Phaolô Miki và các bạn tử đạo
Mc 6,7-13
Lời Chúa:
“Người gọi Nhóm Mười Hai lại và bắt đầu sai đi từng hai người một” (Mc 6,7)
Câu chuyện minh họa:
Ngày kia, Thánh Phanxicô Assisi nói với một thầy dòng: “nào chúng ta cùng đi phố và giảng đạo”. Hai người ra đi, hết con đường trước mặt, quẹo sang đường khác và về nhà. Thầy dòng thắc mắc hỏi: “Con nghe Ngài nói là mình đi phố và giảng đạo cơ mà!” Thánh Phanxicô đáp: “Chúng ta đã giảng đạo rồi đó! khi chúng ta đi đường. Mọi người nhìn ta, thấy phong cách của ta, nghĩ về đời sống của ta và rồi họ sẽ thắc mắc về nguồn sống nơi linh hồn của họ. Như thế chẳng phải là ta đã giảng đạo cho họ rồi sao?”.
Suy niệm:
Trước khi Chúa sai các môn đệ ra đi giảng dạy, Ngài kêu gọi các ông ở với Ngài để Ngài dạy bảo. Các ông được sai đi với nội dung rao giảng: “kêu gọi người ta ăn năn sám hối”, còn về cách giảng dạy: các ông rao giảng không chỉ bằng lời nhưng còn bằng cả việc làm chứng, mang đến cho người khác sự giải thoát khỏi bệnh tật, ma quỷ, xiềng xích… và hành trang các môn đệ mang theo là sự nghèo khó, và ơn Chúa. Ngài không muốn các ông lệ thuộc vào vật chất nhưng cậy dựa hoàn toàn vào Chúa. Bên cạnh đó, Ngài còn dạy các ông không lệ thuộc vào nơi chốn, nhưng chỉ chú trọng vào việc loan báo tin mừng.
Hôm nay Chúa sai mỗi người chúng ta đi rao giảng tin mừng trong thế giới, trong môi trường sống của chúng ta. Chắc hẳn chúng ta gặp không ít những khó khăn, nhưng không phải vì thế mà chúng ta bỏ cuộc, những lúc như thế Chúa muốn thanh luyện và duyệt xét lại bản thân của mình về lòng tin và sự tín thác vào Chúa.
Lạy Chúa, đôi lúc niềm tin của chúng con bị lung lay, xin Ngài củng cố và ban ơn nâng đỡ để chúng con chu toàn sứ vụ loan báo tin mừng mà Chúa đã trao phó.
07.02.2020
THỨ SÁU TUẦN 4 THƯỜNG NIÊN
Mc 6,14-29
Lời Chúa:
“Nhà vua buồn lắm, nhưng vì đã trót thề, lại thề trước khách dự tiệc, nên không muốn thất hứa với cô. Lập tức, vua sai thị vệ đi và truyền mang đầu ông Gio-an tới. (Mc 6,26-27)
Câu chuyện minh họa:
Một học sinh người Nhật là Kitô hữu duy nhất trong ngôi trường có 150 học sinh. Trước mỗi bữa ăn, em thường mạnh dạn làm dấu Thánh Giá và đọc kinh. Các học sinh đến tố cáo với thầy giáo là em có “hành vi ma thuật”. Nghe thấy thế, thầy gọi em lên đứng giữa lớp và hỏi xem em đã làm gì. Em thẳng thắn nói rằng, em chỉ cám ơn Chúa đã ban cho lương thực hàng ngày. Nghe vậy, thầy giáo gục xuống bàn, nước mắt ràn rụa nói: “Này con, ta cũng là Kitô hữu, nhưng ta không can đảm tỏ ra cho mọi người biết. Giờ thì cám ơn Chúa, ta đã biết là Kitô hữu, mình phải làm gì”.
Suy niệm:
Một hành vi tuyên xưng đức tin đã làm thay đổi và thức tỉnh tâm hồn của một con người. Dù em bé người Nhật này biết rằng xung quanh em chỉ có mình em là Kitô hữu mà thôi, nhưng em đã can đảm tuyên xưng niềm tin của mình.
Gioan Tẩy Giả là hình ảnh của người công chính, ông đã thi hành trách vụ ngôn sứ một cách can đảm chứ không vì quyền lực mà không dám nói sự thật. Ông thi hành ý Chúa bất chấp mọi khó khăn. Ông đã bị bắt bớ vì Chúa và bị lên án tử. Thế nhưng ông là người được Chúa coi là cao trọng nhất trong các con cái loài người. Ông cũng là hình ảnh báo trước của Chúa Giêsu, Đấng bị bắt bớ và bị chết nhục nhã trên Thánh giá.
Muốn theo Chúa hôm nay chúng ta không có con đường nào khác. Và càng chịu khổ, chịu bắt bớ thì chúng ta lại càng phải vui mừng vì được nên giống Chúa Kitô hơn. Nhưng thực tế, chúng ta thường muốn loại trừ những ai động chạm đến cuộc sống hay sự an toàn của bản thân.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết can đảm làm chứng cho niềm tin của mình, vì chính Chúa đã dùng cái chết của mình để bảo đảm cho niềm tin của chúng con.
08.02.2020
THỨ BẢY TUẦN 4 THƯỜNG NIÊN
Mc 6,30-34
Lời Chúa:
Đức Giê-su thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt. Và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều.” (Mc 6,34)
Câu chuyện minh họa:
Sau nhiều năm bị mù, một người mẹ đã thuật lại: Hai chục năm trước đây khi tôi mời vừa bắt đầu làm quen với cảnh mù lòa, đứa con gái năm tuổi của tôi đã đem đến cho tôi một niềm phấn khởi lớn lao giúp tôi sống cuộc đời hữu ích trong cảnh mù lòa cho tới nay.
Tôi còn nhớ rõ lắm, sáng hôm ấy nhằm ngày thứ bảy, đang lúc tôi ngồi trước cửa nhà, con bé chạy đến bên tôi và nói với giọng ngây thơ: “Mẹ ơi, mẹ có thể làm cho con cái kính vạn hoa không?”.
Điều con tôi xin thật là quá đáng so với hoàn cảnh của tôi, và phản ứng đầu tiên của tôi là muốn lắc đầu từ chối ngay. Thế nhưng không biết tại sao tôi lại buộc miệng nói đùa với nó: “Ừ, nếu con chạy ra tiệm mua hai miếng kính, mẹ sẽ làm cho con cái ống kính vạn hoa”.
Tôi vừa dứt lời, con tôi đã vội vã chạy ra tiệm gần đó, và một lúc sau nó trở về với hai miếng kính trên tay. Không đủ thì giờ để tôi có thể thay đổi ý định nữa. Kế đó, nó đem đến cho tôi một miếng giấy các-tông, ít mảnh giấy vụn đủ màu sắc và keo dán.
Chỉ sau nữa tiếng đồng hồ tôi đã làm xong cái ống kính vạn hoa thật đẹp. Con tôi sung sướng nhìn qua ống kính với những cánh hoa đủ màu sắc. Nó đem ống kính chạy ra khoe với chứng bạn. Từ trong nhà, tôi nghe rõ tiếng con tôi nói: “Mẹ tao làm cho tao cái kính vạn hoa này đó”. Mấy đứa bạn ngạc nhiên hỏi: “Mẹ mày mù, sao thấy đường mà làm kính này được?”.
Tôi hồi hộp lắng tai nghe con gái tôi trả lời như thế nào. Và tôi nghe nó thản nhiên nói: “Ừ, chính mẹ tao làm cho tao đó, vì tay mẹ tao đâu có mù”.
Suy niệm:
Chính lời nói ngây thơ của người con đã làm động lực cho người mẹ mù không còn cảm thấy mình vô dụng nữa. Bà ý thức rằng, dù bị mù nhưng bà vẫn có khả năng phục vụ và mang niềm vui đến cho người khác. Hành trình theo Chúa cũng vậy, Chúa không đòi hỏi chúng ta phải làm gì to tát, nhưng là làm với hết khả năng của mình.
Thấy đám đông Chúa chạnh lòng thương, đó cũng là tâm tình mà Chúa muốn mỗi Kitô hữu chúng ta phải mang nơi mình. Chúa không phải là một Đấng uy nghi ngự trên tòa cao mà phán xét, nhưng Ngài đã bày tỏ tình yêu của Ngài cho nhân loại bằng việc làm người, sinh ra mang thân phận một em bé mỏng manh yếu đuối, cũng biết thế nào là đau khổ, cảm thông với những nỗi khổ của con người, gần gũi và yêu thương hết mọi người. Chiêm ngắm một Thiên Chúa như thế, để chúng ta hiểu vai trò và sứ vụ của mình và để biết sống thế nào cho xứng danh là con cái Chúa.
Lạy Chúa, xin cho con biết kết hiệp mật thiết với Chúa nhiều hơn để con hiểu ý Chúa và sống như Chúa đòi hỏi.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
Để lại một phản hồi
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.